[THẦY ƠI... EM YÊU ANH]!
Lát sau trong toilet nữ, tôi đứng sửa lại mái tóc nhớ lại khi nãy và cười một mình thì Trâm bước vào. Nó đứng kế bên tôi soi kiếng và tô lại son môi lại còn ca hát nho nhỏ… trông nó rất vui. Tôi liếc qua nó rồi nhìn nó trong kiếng nhếch mép: “Mày lộn thiệt đó hả… tương cà với tương ớt.”, Trâm nhìn thẳng tôi trong kiếng đưa tay lên chùi mấy mép son dư mỉm cười bí ẩn: “Tao đoán vậy… Tao bị cận. Mày biết mà.”…
Tôi vặn nước rửa tay và từ tốn:
“Đừng nói với tao là mày cay cú vì bị ổng nói là điên nhé.”, nó nhún vai tiếp: “Tao đoán vậy…” rồi lại mỉm cười. Chúng tôi lúc này cùng nhìn nhau cùng lắc đầu tủm tỉm và lại tiếp tục công việc dặm lại son phấn vớ vẩn…Bên ngoài Sinh đang ngồi chữa cháy vị cay của ớt bằng mấy ly Sting-fe….(Vì khi ra ngồi lại tôi đã thấy nguyên một chai Sting của tôi cạn sạch)….
Lát sau trong toilet nữ, tôi đứng sửa lại mái tóc nhớ lại khi nãy và cười một mình thì Trâm bước vào. Nó đứng kế bên tôi soi kiếng và tô lại son môi lại còn ca hát nho nhỏ… trông nó rất vui. Tôi liếc qua nó rồi nhìn nó trong kiếng nhếch mép: “Mày lộn thiệt đó hả… tương cà với tương ớt.”, Trâm nhìn thẳng tôi trong kiếng đưa tay lên chùi mấy mép son dư mỉm cười bí ẩn: “Tao đoán vậy… Tao bị cận. Mày biết mà.”…
Tôi vặn nước rửa tay và từ tốn:
“Đừng nói với tao là mày cay cú vì bị ổng nói là điên nhé.”, nó nhún vai tiếp: “Tao đoán vậy…” rồi lại mỉm cười. Chúng tôi lúc này cùng nhìn nhau cùng lắc đầu tủm tỉm và lại tiếp tục công việc dặm lại son phấn vớ vẩn…Bên ngoài Sinh đang ngồi chữa cháy vị cay của ớt bằng mấy ly Sting-fe….(Vì khi ra ngồi lại tôi đã thấy nguyên một chai Sting của tôi cạn sạch)….
❤️ 💚Chương 7💚 💖.
Tôi có mặt ở nhà Trâm đúng 4 rưỡi để làm ba việc linh tinh của lũ con gái trước khi ra khỏi nhà như duỗi tóc, trang điểm, sửa soạn ủi quần áo đó mà. Trong lúc tôi đang lúi húi chuẩn bị đầu tóc của mình thì Trâm xúng xính bước ra, tôi dòm nó: “Choa, đẹp ngất ngây, cưng ơi.”- nói xong tôi cười sặc sụa còn Trâm đánh vào vai tôi cái chát.
Trâm xinh thật đấy chứ. Da nó bình thường là da bánh mật nhưng khi trang điểm đánh phấn vào thì thành da café sữa, đã thế hôm nay nó vận cái đầm màu tím xanh nhạt và đeo ruy băng tông xuỵt tông. Màu áo tôn thêm làn da và mái tóc trông nó xinh cực
Nhiều khi tôi cảm thấy rất ghen tỵ với Trâm tuy bình thường khi nhìn nó không có gì đặc sắc nhưng khi lên đồ trông nó xinh đến mức bất cứ thằng con trai ở ngoài đường đều phải ngoái lại nhìn.
Và nhất là nó có một mái tóc đẹp như mơ, bạn không biết tôi rất đau khổ với mái tóc dày như rễ tre của mình. Mỗi lần đi chơi, tôi phải dành ra hơn một tiếng đồng hồ để duỗi cho nó xẹp xuống. Những khi tôi không duỗi tóc thì tóc tôi bung ra như một đống rơm, nên mấy tên anh họ ở nhà hay gọi đùa tôi là: “Nấm lùn di động”. My god T_T !!!
Trâm cười bảo tôi: “ Mày mặc hip hop (bữa đó tôi mặc chiếc áo thun màu nâu sữa có cái nón phía sau và một cái quần jean túi hộp màu xanh đậm) như vậy. Tao mặc nữ tính giống vầy. Đi với nhau có khi nào thiên hạ bảo mình là “một cặp” không?”, tôi quay qua nhe răng cười hì hì với nó: “Rất tiếc… con tim tao đã thuộc về Sinh. Mày muốn cũng không được đâu.”
Nó phì cười: “Tội nghiệp ổng! Lấy con tim của mày về rồi ổng sẽ thấy “trai” trong tim mày rớt ra lịch bịch. Khiếp, nào là Lam Trường nè, Lâm Chí Dĩnh, ca sĩ Kavana, Châu Du Dân, thủ môn Casilas, Michael Owen nè… cả mấy thằng hot boy trong trường mình nữa. Sao mày chứa dữ vậy?”
Tôi nhìn nó gãi đầu cười hề hề: “Tao yêu cái đẹp mà. Đó là chưa kể mấy chục anh người mẫu nổi tiếng mà tao sưu tập để làm Photoshop nữa….”
Trâm đưa tay lên trời lắc lắc đầu: “Mẹ ơi! Tim con này hổng thua gì ổ cứng máy tính. Thôi lẹ lên rồi đi. Coi chừng trễ.”…
Chiếc xe của chúng tôi bon bon trên đường thẳng tiến đến rạp chiếu phim Cinebox Lý Chính Thắng. Rạp hôm nay đông kinh người. Phải rồi, chủ nhật mà. Loay hoay mãi chúng tôi mới tìm ra chỗ gửi xe. Khi đang dắt xe vào bãi, có một anh chàng lướt qua chỗ tôi. Cái cách ăn mặc lẫn dáng vóc của anh ta làm cho tôi phải chú ý, rất khỏe khoắn cân đối và xì tai.
Này nhé, anh chàng diện áo trong là áo thun tay lỡ màu xanh rêu có sọc trắng hai bên hông phối với quần kaki xám lửng. Bên ngoài anh ta khoác chiếc áo sơ mi màu xanh da trời rất nhạt xăn tận khuỷu và dưới chân thì mang đôi giày thể thao Nike màu đen.
Tôi không nhìn rõ mặt anh ta được vì anh ta đội nón lưỡi trai cùng màu áo sùm sụp lại còn đi rất nhanh. Tôi chỉ thấy chiếc cằm vuông vức cùng cái miệng rất đẹp, nên tôi đoán anh ta cũng khá đẹp trai.
Tôi huých tay Trâm để chỉ cho nó thấy, nó cũng gật gù: “Hắn style quá. Đẹp giống mấy thằng Tây hôm bữa ghê. ”, tôi bồi thêm: “Lát mà “đụng độ” được ảnh. Hề hề tao sẽ cúng ông địa nguyên chén chè trôi nước”.
Trâm lườm lườm tôi: “ Cái đồ… mê trai …”, tôi le lưỡi chọc nó: “Bậy à, đâu phải trai nào tao cũng mê. Phải đẹp trai, tánh dễ thương tao mới mê. Sinh là một ví dụ.”.
“Mày lăng nhăng. Cũng hên là cho Sinh là ổng chưa yêu mày. Ai yêu mày chắc đau đầu kinh niên quá.”-Trâm bĩu môi rồi khoác tay tôi kéo vào chỗ soát vé, còn tôi thì cười hềnh hệch cãi tiếp: “ Tao đa tình chứ đâu có lăng nhăng. Thông cảm đi, dân yêu cái đẹp nó vậy đó.”….
Trong khi đi lên cầu thang vào cửa rạp, Trâm làm rớt mắt kiếng, tôi cúi xuống lượm dùm nó và mắt tôi sáng rực lên khi phát hiện một tờ xanh năm chục ngàn. Tôi nhặt lên và reo ầm với Trâm: “Ê coi nè. Tao lượm được tiền đây.
Phen này ấm rồi nhá.”. Trâm đeo mắt kiếng rồi cười cười: “Làm gì dữ vậy? Mày cũng đâu có nghèo đâu, tiền làm hình bán cho cái bọn trong trường mình mày cũng kiếm được mấy trăm còn gì. Việc gì phải mừng thế?”. Tôi nhét tờ tiền vào trong bóp và phân bua với nó: “Lượm được tiền là hên lắm. Đâu phải ai có diễm phúc lượm tiền hằng ngày đâu. Một lát tao với mày ăn kem…he he he” Tôi vừa dứt lời thì nghe tiếng cười rúc rích đằng sau, tôi quay lại thì ra là anh chàng mũ lưỡi trai. Hắn cười cái gì? Tên này lạ thật….
Rạp chiếu phim tối như hũ nút, anh soát vé chiếu đèn pin giúp tìm chỗ cho chúng tôi. Cuối cùng thì cũng đã vào tới đây, mệt đứt hơi với trò chen lấn lúc gửi xe. Chợt tôi thấy cái nón lưỡi trai quen thuộc ngồi ở hàng ghế trước tôi.
Tôi nhìn quanh quất nguyên rạp, chẳng ai đội nón cả. Tôi tự nhủ: “ Ăn bận nổi mà còn làm chuyện khác người nữa.” Thôi kệ thông cảm, ý thích mỗi người khác nhau mà.
Buổi chiếu phim bắt đầu, bộ phim Inteview with vampire mà tôi ao ước coi từ lâu nay hiển hiện trước mắt. Chao ôi! Tom Cuise và Brad Pitt diễn rất hay mà lại còn đẹp trai nữa, tôi chết vì phim này mất thôi, quá tuyệt.
Đến đoạn gây cấn lâu lâu tôi lại nghe tiếng thảng thốt của cô nàng nào đó nói với người yêu: “Anh ơi. Ma cà rồng em sợ quá!”. Con Trâm cũng dụi mặt vào vai tôi vì mấy cảnh máu me đáng sợ hãi, nó thì thào với tôi: “Tao sợ thằng Lestat này quá. Nó ác thế. Lại còn pê đê nữa.”
Nghe nó nói tôi cười: “Còn tao lại rất thích gã ma cà rồng này, cái phong thái của gã rất hay. Lestat không phải là pê đê, gã vốn đàng điếm thế đấy. Gã xuất phát từ diễn viên kịch ra, nên có máu nghệ sĩ yêu thích cái đẹp. Mà người đẹp trai như Louis thì hắn tất nhiên không thể bỏ qua . Ngoài ra hắn rất đáng thương, hắn thích Louis vì hắn tìm thấy hình ảnh của tên bạn thân Nicholas đã bị lão ma cà rồng sư phụ cắn chết….Và còn nữa, gã không cho Louis và Claudia ra đi vì gã sợ cô đơn.
Gã đã nếm trải mùi vị cô đơn khủng khiếp suốt hai trăm năm, khi sư phụ gã chán cái kiếp sống bất tử đã tự tử. Ông ta bỏ gã lại một mình mà không hướng dẫn gã phải tồn tại trong thế giới bóng tối ra sao. Do vậy hắn phải sống độc ác để bảo vệ mình khỏi những con ma khác. Hắn đâu có ác và ích kỉ như Amarnd. Hắn yêu Louis và luôn làm anh ta vui lòng.
Mày không thấy hắn biết Louis yêu Claudia, hắn không những không để cô bé chết mà còn cho cô bé cuộc sống của ma cà rồng để bầu bạn cùng Louis sao?”
Trâm tròn mắt nhìn tôi: “Mày chưa coi phim này sao kể vanh vách vậy?”, tôi cười nụ hếch mặt lên, hãnh diện khoe: “Tao đọc truyện này rồi. Bản tiếng Anh cơ. Chuyện này nằm trong chùm truyện Chronicles of Vampire của Anna Rice.
Một văn sĩ nổi tiếng của Mỹ.”- “ Ra là vậy. H dữ quá ta…khâm phục khâm phục. Mày còn biết tới vậy nữa. Lâu lâu mày làm tao bất ngờ đó.”- Trâm đưa tay giơ số một và trầm trồ… Lúc ấy tôi nghe nó khen mà sướng nở mũi….
Được một lát, Trâm quay qua nhìn tôi: “ Tom Cruise cũng đẹp, nhưng lùn quá. Brad Pitt đẹp hơn. Tao thích Brad Pitt hơn”. Tôi cười bĩu môi bảo nó: “Mắt với miệng Tom Cruise cực đẹp. Mà tao thích nhất cái lùn của nó.
Nó lùn giống Sinh, hí hí hí.” Trâm nghe vậy cũng cười nắc nẻ. Chợt chúng tôi giật bắn mình vì tiếng e hèm thiệt lớn nơi tên mũ lưỡi trai đang ngồi. Cái tên vô duyên. Làm hết hồn.
Chúng tôi lại tiếp tục xem phim và bàn bạc. Trâm chỉ trỏ lên màn ảnh bảo tôi: “ Tom Cruise ít nhất cũng mét bảy đó.Vậy suy ra Sinh đâu có lùn.”, tôi bĩu môi: “ Lùn xịt. Đàn ông mét bảy đối với tao vậy là lùn đó.
Cao phải là mét tám kia. Mà tao thích mét bảy hơn. Mấy thằng mét tám tao mà bồ với tụi nó thì mỗi lần hôn phải đứng lên bàn à??.”. Trâm lại đập tay vào thành ghế và cười hắc hắc. Ở trên hàng ghế trước tôi cũng thấy tên mũ lưỡi trai sửa lại cái nón, vai hắn run run, tôi đoán hắn cũng đang cười như điên trên trển. Lạ nhỉ sao hắn để ý từng cử động, lời nói của tôi vậy?
Trấn tĩnh sau trận cười, Trâm bảo tôi: “Sao cái gì mày cũng lôi Sinh vào vậy. Tha cho ổng đi. Coi bộ mày yêu Sinh đắm đuối rồi đó.” Tôi quay qua nó lấy tay che miệng dí dỏm: “Biết sao không.
Sinh lùn vậy đứng với tao chụp hình cưới xứng rồi. ”. Vừa dứt lời, chúng tôi nghe tràng ho sặc sụa dãy ghế trên, chả ai khác ngoài cái gã mũ lưỡi trai. Sao hắn coi phim không lo lại lo nhiều chuyện….
Sau hai tiếng đồng hồ thì bộ phim kết thúc. Chúng tôi kéo nhau về. Trên đường ra chổ để xe, tôi thấy “ mũ lưỡi trai” đang đi phía trước chúng tôi không xa. Trâm và tôi nổi máu tò mò muốn xem mặt anh ta , Trâm nói: “Cái tên này tao để ý là khi tao với mày nói chuyện, chả cũng có nghe đó. Mà dáng đẹp ghê ha. Tao với mày đi lên gần giả bộ đụng phải chả coi, để chả quay mặt lại coi mặt mũi ra sao.”
Tôi cũng gật đầu đồng tình, rồi chúng tôi chạy vội lên chen chúc trong dòng người rồi cố tình xô vào lưng “ mũ lưỡi trai”. Anh ta quay lại, chúng tôi vội vàng thốt lên xin lỗi. Không nói không rằng, “mũ lưỡi trai” tháo chiếc nón đang đội trên đầu ra. Tôi và Trâm há hốc miệng kinh ngạc . Oh my godness! Còn Sinh thì cười một cách ranh mãnh: “Không có gì. Tôi cũng biết là đông quá mà. Coi phim nãy vui ha…” Vậy là khi nãy mọi chuyện anh đã nghe cả rồi. Thôi chết tôi rồi! Vậy là một lát Sinh sẽ “xử đẹp” tôi. Nhìn hai khuôn mặt chết trân của bọn tôi, Sinh cứ tủm tỉm: “Làm gì mà nghệt mặt ra nhìn tôi ghê thế?”. Trâm và tôi sực tỉnh nhìn anh từ đầu tới chân kêu lên: “Sao hôm nay thầy ăn mặc style quá vậy? Nhận không ra. Đẹp quá.”.
“Ba láp. Tôi xấu khi nào mà kêu hôm nay đẹp. Giờ đi theo tôi lấy xe nè.”- Sinh đỏ mặt, đội nón vào và kéo tay chúng tôi ra khỏi đám đông quẹo vào chỗ để xe. Lúc này tôi để ý thấy anh có một cái ipod nano màu đen rất xinh, trông sành điệu nhỉ. Ăn mặc hip hop thế mà có cả cái Ipod, đủ bộ luôn. Chắc bữa thấy tôi xài Ipod nên bắt chước đây mà…
Trên đường lót tót đi theo anh, tôi nghiến răng thì thào với Trâm: “Vậy là những gì nãy giờ tao nói với mày ổng nghe hết rồi. Nguy quá! Phen này tao bị “băm” rồi.
”- Trâm tỉnh queo: “Không sao đâu. Còn tao đây chi. Ổng dám “băm” mày hôn? Dù gì cũng phải lịch sự trước mặt người lạ là tao mừ.”
Nghe Trâm nói tôi méo mặt: “Hy vọng vậy”. Sau khi dắt hai cái xe ra khỏi chỗ gửi và trả tiền, anh quay lại hỏi bọn tôi: “Ăn gì chưa?”. Trong lúc Trâm đạp xe thì tôi bảo: “Dạ bọn em định đi ăn phở hay gì đó.”. Trâm vẫn đang hí hoáy đạp xe, cái xe cà khổ hôm nay lại nghẹt xăng rồi, đạp hoài vẫn không lên. Sinh thấy thế lập tức dựng xe lên và tới giúp Trâm. Đúng là sức đàn ông có khác, chỉ một cái đạp của anh cai xe ngay tức thì nổ máy một cách ngoan ngoãn… Tôi chắc cái xe này là giống cái nên khi chạm mặt anh nó mới ngoan thế… giống tôi vầy nè…
Vừa đạp xong, Sinh rồ xe cho thông máy, rồi anh quay qua bảo chúng tôi: “Cái xe này mà chất hai người lên bảo đảm chút nữa chết máy. Thôi qua xe tôi bớt một người”
Trâm nhìn tôi cười, nó bán cái: “Thầy chở con nhỏ này nhe. Xe em nó điều khiển không quen. Với lại chở nó nặng quá.” Anh nhìn tôi liếc nhìn tôi cười và phang luôn một câu: “Nãy giờ tôi cũng định nói cái “bao gạo” này qua tôi chở. Ngồi xẹp bánh xe tội nghiệp người ta.”
Dễ điên tiết chưa, dám gọi tôi là “bao gạo” à… ốm o như rứa thì có gì hay. Hứ!!!
Tôi ấm ức leo lên xe anh nhún một cái thiệt mạnh, Sinh suýt chới với. Anh quay lại nhíu mày nhìn tôi. Còn tôi thì nghênh mặt liếc xéo anh một cái và quay đi chỗ khác. Trâm thấy cảnh tượng đó, nó gục mặt xuống ghi-đông xe cười rũ rượi nhưng không dám phát ra tiếng. Sinh vừa bấm nút đề xe vừa làu bàu: “Làm sao tôi chở ra vựa gạo bán thiệt đó. Ngồi yên đi.
Giỡn chút mà cũng nhảy đong đỏng lên. Mốt ai mà chịu em cho được. Đi ăn bánh Pizza đi. Có ai ăn bánh pizza bao giờ chưa?”. Và dĩ nhiên chúng tôi cùng đồng thanh đáp lại đầy hồ hởi: “ Chưa… ưa… ưa.”. Anh rồ xe nhấn ga bảo lớn: “Chưa thì đi..”
….Xe chúng tôi chạy qua những đường phố ngoằn nghoèo rực sáng của Sài Gòn. Đêm nay thật xanh trong và mát rượi. Mọi người hôm nay ai đi cũng có đôi có cặp trông thật vui, đúng là chủ nhật. Thỉnh thoảng vài cô gái ngồi sau xe khác cứ tròn mắt nhìn Sinh. Phải rồi! Trông anh hôm nay thật “hot” quá mà.
Càng nghĩ càng ghen tức, ổng thuộc “phái mạnh” mà sao đẹp dữ vậy? Còn tôi trong số “phái đẹp” lại rơi nhằm vào thiểu số “trang điểm lên nhìn mới dễ thương, nhìn quen mới thấy đẹp.” Ông trời thật bất công, tôi thấy tôi hiền khô dễ thương thế có ác gì đâu mà không cho tôi tí nhan sắc một chút.
Lát sau chiếc xe chúng tôi đổ xịch lại ngay quán Pizza nơi đường Thái Văn Lung, một quán ăn nhỏ nhưng ấm cúng đúng phong cách Ý. Thật tình tôi chưa bao giờ biết cái bánh Pizza nó ra sao, nhưng nghe đồn là rất ngon. Tò mò phát khiếp…
Sinh đi trước vào quán chọn bàn rồi nhắc ghế cho tôi và Trâm ngồi vào. Sau đó anh đi đến quầy lấy menu cho cả bọn, dường như quán này anh đã rất quen thuộc nên không ngại ngùng gì cả.
Trong khi chờ đợi Sinh, tôi và Trâm nhâm nhi nước uống và trò chuyện linh tinh về bộ phim khi nãy. Theo thói quen thì tôi kêu café sữa còn Trâm thì Sting dâu, ngồi một lát Trâm nổi hứng điên (theo tôi là vậy vì lâu lâu nó bày ra những trò không thể ngờ được) nó uống café sữa của tôi rồi hớp Sting dâu của nó nhìn tôi xoay xoay ly chớp chớp mắt.
Không biết nó nghĩ gì mà quơ luôn ly café sữa của tôi, đổ một chút ra cái li đã cạn trà thêm Sting dâu vào, kêu anh bồi xin mượn cái bình lắc (dùng để pha cocktail). Thế rồi nó đổ đá, café sữa và Sting vào rồi hì hục lắc lấy lắc để. Như một dân bartender thứ thiệt nó đổ một nữa ra ly tôi và ly nó một cách điệu nghệ, nó hất hàm: “Thử đi mày. Tao mới “tối tạo” đó.
Uống vào mày không hối hận đâu.” Tôi nhìn cái ly Sting-fe (cái thức uống này thiệt tình lúc đó ko biết gọi nó là gì đành gọi là Sting-fe nhưng sau này tôi đặt tên cho nó là Passion-đam mê ) đầy nghi ngờ nhưng rồi cũng miễn cưỡng uống thử. Mới đầu tôi cảm thấy ngọt ở đầu môi sau đó là cay, the mát nơi lưỡi rồi cháy nồng khi vào đến cổ họng, một cảm giác nồng nàn mới lạ xâm chiếm. Sau khi cạn hết cái ly tôi nhìn nó thán phục: “Mày nghĩ sao hay vậy? Uống mới nồng nàn làm sao.” Trâm cười tít mắt: “Không biết nữa, điên điên thì tao nghĩ ra.”
Vừa lúc đó Sinh quay trở ra đem theo hai cái bánh Pizza vàng ươm đặt xuống, tôi rót Sting-fe vào ly và đưa cho anh và nháy mắt: “Thầy uống thử xem, ngon lắm đó. Thức uống em mới chế…”. Cũng giống như thái độ của tôi lúc nãy, Sinh hết nhìn vào cái ly lại nhìn tôi làm tôi chột dạ kêu lên: “Thầy uống đi. Thầy mà chết em đền mạng cho. Em và Trâm uống rồi, có ai chết đâu.”
Sau rốt Sinh cũng nhấp môi vào và nếm thử, thử xong anh cũng gật gù khen: “Ngon!…Em chế đấy à? Thường thì thiên tài óc cũng điên điên như em đấy.” Tôi cũng mỉm cười ma lanh: “Nếu thầy nói người điên thì chắc hẳn thầy đang nói Trâm. Chính nó hồi nãy nổi điên chế ra món này đấy. Em nói em chế thì em chỉ nói từ “em” theo ý nghĩa đại diện thôi ạ.”
Sinh quay qua nhìn Trâm thấy mặt nó bí xị là anh đã biết mình lỡ miệng. Anh cuống quýt xin lỗi nó. Nhưng mặt Trâm lập tức tươi rói: “Không có gì đâu thầy ạ. Người không biết không có lỗi mà”.
Nhìn mặt nó tươi rói một cách “ngây thơ vô số tội” tôi chắc mẩm trong đầu nó đang tính toán cái gì đây, chơi với nó tôi biết quá rồi. Một phần tính nó cũng y chang tôi vậy. Thế mới là bạn thân.
Chúng tôi bắt đầu cắt Pizza, tôi quay qua Sinh ngạc nhiên vì thấy anh không kêu món gì cả. Tôi hỏi: “Thầy không đói ư?”, Sinh ngồi đó gõ nhịp tay lên bàn: “Không, tôi không ăn Pizza. Tôi ăn Spaghetti. Món đó làm sau nên hơi lâu. Chờ một chút không sao.”
Tôi và Trâm cùng gật gù trong khi đang cắt bánh Pizza: “ Ô! Ra vậy.”. Chậc! Sao mà khó thế cái bánh mặc dù dòn nhưng sao dai quá, cắt mãi không được. Bất chợt tôi và Trâm đổ dồn mắt về phía Sinh, con người duy nhất đang ngồi “rảnh rỗi”, chúng tôi nhe răng cười cầu tài: “ Thầy… cắt dùm tụi em nhé.”. Anh tháo cái ipod đang nghe ra nhướn mày nhìn tôi tỉnh queo: “Được.Tôi cắt dùm Trâm. Còn em tự xử.”…Vừa nói xong anh đón lấy cái dĩa Pizza của Trâm đi vài đường ngọt xớt là đã ra đủ 6 miếng, làm xong Sinh lại cắm cái ipod vào nghe tiếp. Tôi thì lơ… nhớ nhé… dám dùng chiêu lơ chơi lại tôi. Đợi đấy….
Vừa hí hoáy cắt, tôi vừa liếc anh và kéo dao trên đĩa gây nên những tiếng rét rét kinh khủng. Tất cả bàn quanh đó quay lại nhìn tôi với vẻ không bằng lòng, Sinh cũng biết thế nên anh tháo Ipod ra nhắc nhở tôi: “Này. Cắt cho đàng hoàng. Người ta đang nhìn em đấy..đừng làm xấu mặt tôi.”.
Tôi vẫn tiếp tục kéo dao trên đĩa gây nên tiếng chói tai, thản nhiên: “Chịu thôi.
Tại dao này lục quá mà.” Những tiếng rét rét vẫn tiếp tục vang lên một cách chối tai, mọi người lại tiếp tục nhìn. Chịu không nỗi Sinh tháo Ipod ra và đứng lên quàng tay nắm tay tôi điều khiển cho tôi cắt bánh, anh thì thầm sát tai tôi: “Thế này, thế này…rõ chưa….
Bàn tay ấm nóng, rắn chắc mềm mại đang nắm lấy tay tôi đó sao?Từng nhát cắt ngọt và nhẹn nhàng quá. Tôi như lơ lửng trên mây. Trâm tròn mắt nhìn cảnh đó chăm chăm, ánh mắt thán phục lộ liễu của nó làm tôi đỏ bừng mặt, quay qua lại bắt gặp khuôn mặt anh kề sát vào má tôi. Trời ơi… cặp lông mày đen nhánh, đôi mắt nâu ẩn dưới hàng mi dài in bóng xuống bờ má anh dưới ánh đèn vàng trông quyến rũ làm sao. Cái mũi cao cao ấy, cái miệng rất xinh nữa… cả cái gò má vuông vuông nam tính. Gờ ngực rắn, ấm áp đang áp vào lưng tôi… Ôi trời, mẹ ôi! Tim lại đập nhanh thật nhanh.
Mồ hôi lạnh tuôn ra. Phen này con chết mất… Thành thật mà nói tôi như ngất lịm, lúc này tôi như con rối đưa tay đâu là cắt đó có biết gì nữa đâu… Mong sao thời gian lúc này trôi chậm thôi….
Lúc cắt xong cái bánh là mặt tôi đỏ còn hơn gấc chín…Trâm ngắm tôi và Sinh say sưa, rồi nó cúi xuống giả vờ cắt vài nhát bánh nữa cho tôi đỡ ngượng… còn Sinh bỏ tay tôi ra điềm tĩnh ngồi xuống, đưa mấy ngón tay lên chạm vào miệng nhìn đăm chiêu vào chỗ quầy vẻ như chờ đợi cái đĩa Spaghetti của anh… Tôi đoán là anh cũng rất bối rối…nhưng biết làm gì bây giờ. Sau rốt thì anh bồi cũng đem ra cho anh cái dĩa mì Spaghetti. Sinh quay qua tìm lọ sốt cà, thì Trâm bỗng nhiên rất nhiệt tình, nó cầm ngay cái chai đỏ đỏ xịt vào dĩa cho anh: “ Này thầy ơi. Tương cà đây ạ.”
Nhưng rồi nó nhìn lại cái lọ la hoảng: “ Chết, em lấy lộn tương ớt..rồi…”. Sinh cũng nhìn xuống cái đĩa Spaghetty lúc này đặc hoánh toàn màu đỏ ớt cười méo xẹo: “Thôi lỡ rồi, không sao. Đưa cái tương cà đây. Xịt vào sẽ đỡ hơn thôi.”… Tuy là nói vậy nhưng suốt bữa ăn tôi thấy anh cố chịu đựng vị cay của ớt một các khiên cưỡng mà không nói gì, anh vẫn cố ăn… Tôi chợt thấy thương anh quá….sao anh đáng yêu đến thế nhỉ…Gặp người khác là càu nhàu nãy giờ rồi….
Lát sau trong toilet nữ, tôi đứng sửa lại mái tóc nhớ lại khi nãy và cười một mình thì Trâm bước vào. Nó đứng kế bên tôi soi kiếng và tô lại son môi lại còn ca hát nho nhỏ… trông nó rất vui. Tôi liếc qua nó rồi nhìn nó trong kiếng nhếch mép: “Mày lộn thiệt đó hả… tương cà với tương ớt.”, Trâm nhìn thẳng tôi trong kiếng đưa tay lên chùi mấy mép son dư mỉm cười bí ẩn: “Tao đoán vậy… Tao bị cận. Mày biết mà.”…Tôi vặn nước rửa tay và từ tốn:
“Đừng nói với tao là mày cay cú vì bị ổng nói là điên nhé.”, nó nhún vai tiếp: “Tao đoán vậy…” rồi lại mỉm cười. Chúng tôi lúc này cùng nhìn nhau cùng lắc đầu tủm tỉm và lại tiếp tục công việc dặm lại son phấn vớ vẩn…Bên ngoài Sinh đang ngồi chữa cháy vị cay của ớt bằng mấy ly Sting-fe….(Vì khi ra ngồi lại tôi đã thấy nguyên một chai Sting của tôi cạn sạch)….
Tôi có mặt ở nhà Trâm đúng 4 rưỡi để làm ba việc linh tinh của lũ con gái trước khi ra khỏi nhà như duỗi tóc, trang điểm, sửa soạn ủi quần áo đó mà. Trong lúc tôi đang lúi húi chuẩn bị đầu tóc của mình thì Trâm xúng xính bước ra, tôi dòm nó: “Choa, đẹp ngất ngây, cưng ơi.”- nói xong tôi cười sặc sụa còn Trâm đánh vào vai tôi cái chát.
Trâm xinh thật đấy chứ. Da nó bình thường là da bánh mật nhưng khi trang điểm đánh phấn vào thì thành da café sữa, đã thế hôm nay nó vận cái đầm màu tím xanh nhạt và đeo ruy băng tông xuỵt tông. Màu áo tôn thêm làn da và mái tóc trông nó xinh cực
Nhiều khi tôi cảm thấy rất ghen tỵ với Trâm tuy bình thường khi nhìn nó không có gì đặc sắc nhưng khi lên đồ trông nó xinh đến mức bất cứ thằng con trai ở ngoài đường đều phải ngoái lại nhìn.
Và nhất là nó có một mái tóc đẹp như mơ, bạn không biết tôi rất đau khổ với mái tóc dày như rễ tre của mình. Mỗi lần đi chơi, tôi phải dành ra hơn một tiếng đồng hồ để duỗi cho nó xẹp xuống. Những khi tôi không duỗi tóc thì tóc tôi bung ra như một đống rơm, nên mấy tên anh họ ở nhà hay gọi đùa tôi là: “Nấm lùn di động”. My god T_T !!!
Trâm cười bảo tôi: “ Mày mặc hip hop (bữa đó tôi mặc chiếc áo thun màu nâu sữa có cái nón phía sau và một cái quần jean túi hộp màu xanh đậm) như vậy. Tao mặc nữ tính giống vầy. Đi với nhau có khi nào thiên hạ bảo mình là “một cặp” không?”, tôi quay qua nhe răng cười hì hì với nó: “Rất tiếc… con tim tao đã thuộc về Sinh. Mày muốn cũng không được đâu.”
Nó phì cười: “Tội nghiệp ổng! Lấy con tim của mày về rồi ổng sẽ thấy “trai” trong tim mày rớt ra lịch bịch. Khiếp, nào là Lam Trường nè, Lâm Chí Dĩnh, ca sĩ Kavana, Châu Du Dân, thủ môn Casilas, Michael Owen nè… cả mấy thằng hot boy trong trường mình nữa. Sao mày chứa dữ vậy?”
Tôi nhìn nó gãi đầu cười hề hề: “Tao yêu cái đẹp mà. Đó là chưa kể mấy chục anh người mẫu nổi tiếng mà tao sưu tập để làm Photoshop nữa….”
Trâm đưa tay lên trời lắc lắc đầu: “Mẹ ơi! Tim con này hổng thua gì ổ cứng máy tính. Thôi lẹ lên rồi đi. Coi chừng trễ.”…
Chiếc xe của chúng tôi bon bon trên đường thẳng tiến đến rạp chiếu phim Cinebox Lý Chính Thắng. Rạp hôm nay đông kinh người. Phải rồi, chủ nhật mà. Loay hoay mãi chúng tôi mới tìm ra chỗ gửi xe. Khi đang dắt xe vào bãi, có một anh chàng lướt qua chỗ tôi. Cái cách ăn mặc lẫn dáng vóc của anh ta làm cho tôi phải chú ý, rất khỏe khoắn cân đối và xì tai.
Này nhé, anh chàng diện áo trong là áo thun tay lỡ màu xanh rêu có sọc trắng hai bên hông phối với quần kaki xám lửng. Bên ngoài anh ta khoác chiếc áo sơ mi màu xanh da trời rất nhạt xăn tận khuỷu và dưới chân thì mang đôi giày thể thao Nike màu đen.
Tôi không nhìn rõ mặt anh ta được vì anh ta đội nón lưỡi trai cùng màu áo sùm sụp lại còn đi rất nhanh. Tôi chỉ thấy chiếc cằm vuông vức cùng cái miệng rất đẹp, nên tôi đoán anh ta cũng khá đẹp trai.
Tôi huých tay Trâm để chỉ cho nó thấy, nó cũng gật gù: “Hắn style quá. Đẹp giống mấy thằng Tây hôm bữa ghê. ”, tôi bồi thêm: “Lát mà “đụng độ” được ảnh. Hề hề tao sẽ cúng ông địa nguyên chén chè trôi nước”.
Trâm lườm lườm tôi: “ Cái đồ… mê trai …”, tôi le lưỡi chọc nó: “Bậy à, đâu phải trai nào tao cũng mê. Phải đẹp trai, tánh dễ thương tao mới mê. Sinh là một ví dụ.”.
“Mày lăng nhăng. Cũng hên là cho Sinh là ổng chưa yêu mày. Ai yêu mày chắc đau đầu kinh niên quá.”-Trâm bĩu môi rồi khoác tay tôi kéo vào chỗ soát vé, còn tôi thì cười hềnh hệch cãi tiếp: “ Tao đa tình chứ đâu có lăng nhăng. Thông cảm đi, dân yêu cái đẹp nó vậy đó.”….
Trong khi đi lên cầu thang vào cửa rạp, Trâm làm rớt mắt kiếng, tôi cúi xuống lượm dùm nó và mắt tôi sáng rực lên khi phát hiện một tờ xanh năm chục ngàn. Tôi nhặt lên và reo ầm với Trâm: “Ê coi nè. Tao lượm được tiền đây.
Phen này ấm rồi nhá.”. Trâm đeo mắt kiếng rồi cười cười: “Làm gì dữ vậy? Mày cũng đâu có nghèo đâu, tiền làm hình bán cho cái bọn trong trường mình mày cũng kiếm được mấy trăm còn gì. Việc gì phải mừng thế?”. Tôi nhét tờ tiền vào trong bóp và phân bua với nó: “Lượm được tiền là hên lắm. Đâu phải ai có diễm phúc lượm tiền hằng ngày đâu. Một lát tao với mày ăn kem…he he he” Tôi vừa dứt lời thì nghe tiếng cười rúc rích đằng sau, tôi quay lại thì ra là anh chàng mũ lưỡi trai. Hắn cười cái gì? Tên này lạ thật….
Rạp chiếu phim tối như hũ nút, anh soát vé chiếu đèn pin giúp tìm chỗ cho chúng tôi. Cuối cùng thì cũng đã vào tới đây, mệt đứt hơi với trò chen lấn lúc gửi xe. Chợt tôi thấy cái nón lưỡi trai quen thuộc ngồi ở hàng ghế trước tôi.
Tôi nhìn quanh quất nguyên rạp, chẳng ai đội nón cả. Tôi tự nhủ: “ Ăn bận nổi mà còn làm chuyện khác người nữa.” Thôi kệ thông cảm, ý thích mỗi người khác nhau mà.
Buổi chiếu phim bắt đầu, bộ phim Inteview with vampire mà tôi ao ước coi từ lâu nay hiển hiện trước mắt. Chao ôi! Tom Cuise và Brad Pitt diễn rất hay mà lại còn đẹp trai nữa, tôi chết vì phim này mất thôi, quá tuyệt.
Đến đoạn gây cấn lâu lâu tôi lại nghe tiếng thảng thốt của cô nàng nào đó nói với người yêu: “Anh ơi. Ma cà rồng em sợ quá!”. Con Trâm cũng dụi mặt vào vai tôi vì mấy cảnh máu me đáng sợ hãi, nó thì thào với tôi: “Tao sợ thằng Lestat này quá. Nó ác thế. Lại còn pê đê nữa.”
Nghe nó nói tôi cười: “Còn tao lại rất thích gã ma cà rồng này, cái phong thái của gã rất hay. Lestat không phải là pê đê, gã vốn đàng điếm thế đấy. Gã xuất phát từ diễn viên kịch ra, nên có máu nghệ sĩ yêu thích cái đẹp. Mà người đẹp trai như Louis thì hắn tất nhiên không thể bỏ qua . Ngoài ra hắn rất đáng thương, hắn thích Louis vì hắn tìm thấy hình ảnh của tên bạn thân Nicholas đã bị lão ma cà rồng sư phụ cắn chết….Và còn nữa, gã không cho Louis và Claudia ra đi vì gã sợ cô đơn.
Gã đã nếm trải mùi vị cô đơn khủng khiếp suốt hai trăm năm, khi sư phụ gã chán cái kiếp sống bất tử đã tự tử. Ông ta bỏ gã lại một mình mà không hướng dẫn gã phải tồn tại trong thế giới bóng tối ra sao. Do vậy hắn phải sống độc ác để bảo vệ mình khỏi những con ma khác. Hắn đâu có ác và ích kỉ như Amarnd. Hắn yêu Louis và luôn làm anh ta vui lòng.
Mày không thấy hắn biết Louis yêu Claudia, hắn không những không để cô bé chết mà còn cho cô bé cuộc sống của ma cà rồng để bầu bạn cùng Louis sao?”
Trâm tròn mắt nhìn tôi: “Mày chưa coi phim này sao kể vanh vách vậy?”, tôi cười nụ hếch mặt lên, hãnh diện khoe: “Tao đọc truyện này rồi. Bản tiếng Anh cơ. Chuyện này nằm trong chùm truyện Chronicles of Vampire của Anna Rice.
Một văn sĩ nổi tiếng của Mỹ.”- “ Ra là vậy. H dữ quá ta…khâm phục khâm phục. Mày còn biết tới vậy nữa. Lâu lâu mày làm tao bất ngờ đó.”- Trâm đưa tay giơ số một và trầm trồ… Lúc ấy tôi nghe nó khen mà sướng nở mũi….
Được một lát, Trâm quay qua nhìn tôi: “ Tom Cruise cũng đẹp, nhưng lùn quá. Brad Pitt đẹp hơn. Tao thích Brad Pitt hơn”. Tôi cười bĩu môi bảo nó: “Mắt với miệng Tom Cruise cực đẹp. Mà tao thích nhất cái lùn của nó.
Nó lùn giống Sinh, hí hí hí.” Trâm nghe vậy cũng cười nắc nẻ. Chợt chúng tôi giật bắn mình vì tiếng e hèm thiệt lớn nơi tên mũ lưỡi trai đang ngồi. Cái tên vô duyên. Làm hết hồn.
Chúng tôi lại tiếp tục xem phim và bàn bạc. Trâm chỉ trỏ lên màn ảnh bảo tôi: “ Tom Cruise ít nhất cũng mét bảy đó.Vậy suy ra Sinh đâu có lùn.”, tôi bĩu môi: “ Lùn xịt. Đàn ông mét bảy đối với tao vậy là lùn đó.
Cao phải là mét tám kia. Mà tao thích mét bảy hơn. Mấy thằng mét tám tao mà bồ với tụi nó thì mỗi lần hôn phải đứng lên bàn à??.”. Trâm lại đập tay vào thành ghế và cười hắc hắc. Ở trên hàng ghế trước tôi cũng thấy tên mũ lưỡi trai sửa lại cái nón, vai hắn run run, tôi đoán hắn cũng đang cười như điên trên trển. Lạ nhỉ sao hắn để ý từng cử động, lời nói của tôi vậy?
Trấn tĩnh sau trận cười, Trâm bảo tôi: “Sao cái gì mày cũng lôi Sinh vào vậy. Tha cho ổng đi. Coi bộ mày yêu Sinh đắm đuối rồi đó.” Tôi quay qua nó lấy tay che miệng dí dỏm: “Biết sao không.
Sinh lùn vậy đứng với tao chụp hình cưới xứng rồi. ”. Vừa dứt lời, chúng tôi nghe tràng ho sặc sụa dãy ghế trên, chả ai khác ngoài cái gã mũ lưỡi trai. Sao hắn coi phim không lo lại lo nhiều chuyện….
Sau hai tiếng đồng hồ thì bộ phim kết thúc. Chúng tôi kéo nhau về. Trên đường ra chổ để xe, tôi thấy “ mũ lưỡi trai” đang đi phía trước chúng tôi không xa. Trâm và tôi nổi máu tò mò muốn xem mặt anh ta , Trâm nói: “Cái tên này tao để ý là khi tao với mày nói chuyện, chả cũng có nghe đó. Mà dáng đẹp ghê ha. Tao với mày đi lên gần giả bộ đụng phải chả coi, để chả quay mặt lại coi mặt mũi ra sao.”
Tôi cũng gật đầu đồng tình, rồi chúng tôi chạy vội lên chen chúc trong dòng người rồi cố tình xô vào lưng “ mũ lưỡi trai”. Anh ta quay lại, chúng tôi vội vàng thốt lên xin lỗi. Không nói không rằng, “mũ lưỡi trai” tháo chiếc nón đang đội trên đầu ra. Tôi và Trâm há hốc miệng kinh ngạc . Oh my godness! Còn Sinh thì cười một cách ranh mãnh: “Không có gì. Tôi cũng biết là đông quá mà. Coi phim nãy vui ha…” Vậy là khi nãy mọi chuyện anh đã nghe cả rồi. Thôi chết tôi rồi! Vậy là một lát Sinh sẽ “xử đẹp” tôi. Nhìn hai khuôn mặt chết trân của bọn tôi, Sinh cứ tủm tỉm: “Làm gì mà nghệt mặt ra nhìn tôi ghê thế?”. Trâm và tôi sực tỉnh nhìn anh từ đầu tới chân kêu lên: “Sao hôm nay thầy ăn mặc style quá vậy? Nhận không ra. Đẹp quá.”.
“Ba láp. Tôi xấu khi nào mà kêu hôm nay đẹp. Giờ đi theo tôi lấy xe nè.”- Sinh đỏ mặt, đội nón vào và kéo tay chúng tôi ra khỏi đám đông quẹo vào chỗ để xe. Lúc này tôi để ý thấy anh có một cái ipod nano màu đen rất xinh, trông sành điệu nhỉ. Ăn mặc hip hop thế mà có cả cái Ipod, đủ bộ luôn. Chắc bữa thấy tôi xài Ipod nên bắt chước đây mà…
Trên đường lót tót đi theo anh, tôi nghiến răng thì thào với Trâm: “Vậy là những gì nãy giờ tao nói với mày ổng nghe hết rồi. Nguy quá! Phen này tao bị “băm” rồi.
”- Trâm tỉnh queo: “Không sao đâu. Còn tao đây chi. Ổng dám “băm” mày hôn? Dù gì cũng phải lịch sự trước mặt người lạ là tao mừ.”
Nghe Trâm nói tôi méo mặt: “Hy vọng vậy”. Sau khi dắt hai cái xe ra khỏi chỗ gửi và trả tiền, anh quay lại hỏi bọn tôi: “Ăn gì chưa?”. Trong lúc Trâm đạp xe thì tôi bảo: “Dạ bọn em định đi ăn phở hay gì đó.”. Trâm vẫn đang hí hoáy đạp xe, cái xe cà khổ hôm nay lại nghẹt xăng rồi, đạp hoài vẫn không lên. Sinh thấy thế lập tức dựng xe lên và tới giúp Trâm. Đúng là sức đàn ông có khác, chỉ một cái đạp của anh cai xe ngay tức thì nổ máy một cách ngoan ngoãn… Tôi chắc cái xe này là giống cái nên khi chạm mặt anh nó mới ngoan thế… giống tôi vầy nè…
Vừa đạp xong, Sinh rồ xe cho thông máy, rồi anh quay qua bảo chúng tôi: “Cái xe này mà chất hai người lên bảo đảm chút nữa chết máy. Thôi qua xe tôi bớt một người”
Trâm nhìn tôi cười, nó bán cái: “Thầy chở con nhỏ này nhe. Xe em nó điều khiển không quen. Với lại chở nó nặng quá.” Anh nhìn tôi liếc nhìn tôi cười và phang luôn một câu: “Nãy giờ tôi cũng định nói cái “bao gạo” này qua tôi chở. Ngồi xẹp bánh xe tội nghiệp người ta.”
Dễ điên tiết chưa, dám gọi tôi là “bao gạo” à… ốm o như rứa thì có gì hay. Hứ!!!
Tôi ấm ức leo lên xe anh nhún một cái thiệt mạnh, Sinh suýt chới với. Anh quay lại nhíu mày nhìn tôi. Còn tôi thì nghênh mặt liếc xéo anh một cái và quay đi chỗ khác. Trâm thấy cảnh tượng đó, nó gục mặt xuống ghi-đông xe cười rũ rượi nhưng không dám phát ra tiếng. Sinh vừa bấm nút đề xe vừa làu bàu: “Làm sao tôi chở ra vựa gạo bán thiệt đó. Ngồi yên đi.
Giỡn chút mà cũng nhảy đong đỏng lên. Mốt ai mà chịu em cho được. Đi ăn bánh Pizza đi. Có ai ăn bánh pizza bao giờ chưa?”. Và dĩ nhiên chúng tôi cùng đồng thanh đáp lại đầy hồ hởi: “ Chưa… ưa… ưa.”. Anh rồ xe nhấn ga bảo lớn: “Chưa thì đi..”
….Xe chúng tôi chạy qua những đường phố ngoằn nghoèo rực sáng của Sài Gòn. Đêm nay thật xanh trong và mát rượi. Mọi người hôm nay ai đi cũng có đôi có cặp trông thật vui, đúng là chủ nhật. Thỉnh thoảng vài cô gái ngồi sau xe khác cứ tròn mắt nhìn Sinh. Phải rồi! Trông anh hôm nay thật “hot” quá mà.
Càng nghĩ càng ghen tức, ổng thuộc “phái mạnh” mà sao đẹp dữ vậy? Còn tôi trong số “phái đẹp” lại rơi nhằm vào thiểu số “trang điểm lên nhìn mới dễ thương, nhìn quen mới thấy đẹp.” Ông trời thật bất công, tôi thấy tôi hiền khô dễ thương thế có ác gì đâu mà không cho tôi tí nhan sắc một chút.
Lát sau chiếc xe chúng tôi đổ xịch lại ngay quán Pizza nơi đường Thái Văn Lung, một quán ăn nhỏ nhưng ấm cúng đúng phong cách Ý. Thật tình tôi chưa bao giờ biết cái bánh Pizza nó ra sao, nhưng nghe đồn là rất ngon. Tò mò phát khiếp…
Sinh đi trước vào quán chọn bàn rồi nhắc ghế cho tôi và Trâm ngồi vào. Sau đó anh đi đến quầy lấy menu cho cả bọn, dường như quán này anh đã rất quen thuộc nên không ngại ngùng gì cả.
Trong khi chờ đợi Sinh, tôi và Trâm nhâm nhi nước uống và trò chuyện linh tinh về bộ phim khi nãy. Theo thói quen thì tôi kêu café sữa còn Trâm thì Sting dâu, ngồi một lát Trâm nổi hứng điên (theo tôi là vậy vì lâu lâu nó bày ra những trò không thể ngờ được) nó uống café sữa của tôi rồi hớp Sting dâu của nó nhìn tôi xoay xoay ly chớp chớp mắt.
Không biết nó nghĩ gì mà quơ luôn ly café sữa của tôi, đổ một chút ra cái li đã cạn trà thêm Sting dâu vào, kêu anh bồi xin mượn cái bình lắc (dùng để pha cocktail). Thế rồi nó đổ đá, café sữa và Sting vào rồi hì hục lắc lấy lắc để. Như một dân bartender thứ thiệt nó đổ một nữa ra ly tôi và ly nó một cách điệu nghệ, nó hất hàm: “Thử đi mày. Tao mới “tối tạo” đó.
Uống vào mày không hối hận đâu.” Tôi nhìn cái ly Sting-fe (cái thức uống này thiệt tình lúc đó ko biết gọi nó là gì đành gọi là Sting-fe nhưng sau này tôi đặt tên cho nó là Passion-đam mê ) đầy nghi ngờ nhưng rồi cũng miễn cưỡng uống thử. Mới đầu tôi cảm thấy ngọt ở đầu môi sau đó là cay, the mát nơi lưỡi rồi cháy nồng khi vào đến cổ họng, một cảm giác nồng nàn mới lạ xâm chiếm. Sau khi cạn hết cái ly tôi nhìn nó thán phục: “Mày nghĩ sao hay vậy? Uống mới nồng nàn làm sao.” Trâm cười tít mắt: “Không biết nữa, điên điên thì tao nghĩ ra.”
Vừa lúc đó Sinh quay trở ra đem theo hai cái bánh Pizza vàng ươm đặt xuống, tôi rót Sting-fe vào ly và đưa cho anh và nháy mắt: “Thầy uống thử xem, ngon lắm đó. Thức uống em mới chế…”. Cũng giống như thái độ của tôi lúc nãy, Sinh hết nhìn vào cái ly lại nhìn tôi làm tôi chột dạ kêu lên: “Thầy uống đi. Thầy mà chết em đền mạng cho. Em và Trâm uống rồi, có ai chết đâu.”
Sau rốt Sinh cũng nhấp môi vào và nếm thử, thử xong anh cũng gật gù khen: “Ngon!…Em chế đấy à? Thường thì thiên tài óc cũng điên điên như em đấy.” Tôi cũng mỉm cười ma lanh: “Nếu thầy nói người điên thì chắc hẳn thầy đang nói Trâm. Chính nó hồi nãy nổi điên chế ra món này đấy. Em nói em chế thì em chỉ nói từ “em” theo ý nghĩa đại diện thôi ạ.”
Sinh quay qua nhìn Trâm thấy mặt nó bí xị là anh đã biết mình lỡ miệng. Anh cuống quýt xin lỗi nó. Nhưng mặt Trâm lập tức tươi rói: “Không có gì đâu thầy ạ. Người không biết không có lỗi mà”.
Nhìn mặt nó tươi rói một cách “ngây thơ vô số tội” tôi chắc mẩm trong đầu nó đang tính toán cái gì đây, chơi với nó tôi biết quá rồi. Một phần tính nó cũng y chang tôi vậy. Thế mới là bạn thân.
Chúng tôi bắt đầu cắt Pizza, tôi quay qua Sinh ngạc nhiên vì thấy anh không kêu món gì cả. Tôi hỏi: “Thầy không đói ư?”, Sinh ngồi đó gõ nhịp tay lên bàn: “Không, tôi không ăn Pizza. Tôi ăn Spaghetti. Món đó làm sau nên hơi lâu. Chờ một chút không sao.”
Tôi và Trâm cùng gật gù trong khi đang cắt bánh Pizza: “ Ô! Ra vậy.”. Chậc! Sao mà khó thế cái bánh mặc dù dòn nhưng sao dai quá, cắt mãi không được. Bất chợt tôi và Trâm đổ dồn mắt về phía Sinh, con người duy nhất đang ngồi “rảnh rỗi”, chúng tôi nhe răng cười cầu tài: “ Thầy… cắt dùm tụi em nhé.”. Anh tháo cái ipod đang nghe ra nhướn mày nhìn tôi tỉnh queo: “Được.Tôi cắt dùm Trâm. Còn em tự xử.”…Vừa nói xong anh đón lấy cái dĩa Pizza của Trâm đi vài đường ngọt xớt là đã ra đủ 6 miếng, làm xong Sinh lại cắm cái ipod vào nghe tiếp. Tôi thì lơ… nhớ nhé… dám dùng chiêu lơ chơi lại tôi. Đợi đấy….
Vừa hí hoáy cắt, tôi vừa liếc anh và kéo dao trên đĩa gây nên những tiếng rét rét kinh khủng. Tất cả bàn quanh đó quay lại nhìn tôi với vẻ không bằng lòng, Sinh cũng biết thế nên anh tháo Ipod ra nhắc nhở tôi: “Này. Cắt cho đàng hoàng. Người ta đang nhìn em đấy..đừng làm xấu mặt tôi.”.
Tôi vẫn tiếp tục kéo dao trên đĩa gây nên tiếng chói tai, thản nhiên: “Chịu thôi.
Tại dao này lục quá mà.” Những tiếng rét rét vẫn tiếp tục vang lên một cách chối tai, mọi người lại tiếp tục nhìn. Chịu không nỗi Sinh tháo Ipod ra và đứng lên quàng tay nắm tay tôi điều khiển cho tôi cắt bánh, anh thì thầm sát tai tôi: “Thế này, thế này…rõ chưa….
Bàn tay ấm nóng, rắn chắc mềm mại đang nắm lấy tay tôi đó sao?Từng nhát cắt ngọt và nhẹn nhàng quá. Tôi như lơ lửng trên mây. Trâm tròn mắt nhìn cảnh đó chăm chăm, ánh mắt thán phục lộ liễu của nó làm tôi đỏ bừng mặt, quay qua lại bắt gặp khuôn mặt anh kề sát vào má tôi. Trời ơi… cặp lông mày đen nhánh, đôi mắt nâu ẩn dưới hàng mi dài in bóng xuống bờ má anh dưới ánh đèn vàng trông quyến rũ làm sao. Cái mũi cao cao ấy, cái miệng rất xinh nữa… cả cái gò má vuông vuông nam tính. Gờ ngực rắn, ấm áp đang áp vào lưng tôi… Ôi trời, mẹ ôi! Tim lại đập nhanh thật nhanh.
Mồ hôi lạnh tuôn ra. Phen này con chết mất… Thành thật mà nói tôi như ngất lịm, lúc này tôi như con rối đưa tay đâu là cắt đó có biết gì nữa đâu… Mong sao thời gian lúc này trôi chậm thôi….
Lúc cắt xong cái bánh là mặt tôi đỏ còn hơn gấc chín…Trâm ngắm tôi và Sinh say sưa, rồi nó cúi xuống giả vờ cắt vài nhát bánh nữa cho tôi đỡ ngượng… còn Sinh bỏ tay tôi ra điềm tĩnh ngồi xuống, đưa mấy ngón tay lên chạm vào miệng nhìn đăm chiêu vào chỗ quầy vẻ như chờ đợi cái đĩa Spaghetti của anh… Tôi đoán là anh cũng rất bối rối…nhưng biết làm gì bây giờ. Sau rốt thì anh bồi cũng đem ra cho anh cái dĩa mì Spaghetti. Sinh quay qua tìm lọ sốt cà, thì Trâm bỗng nhiên rất nhiệt tình, nó cầm ngay cái chai đỏ đỏ xịt vào dĩa cho anh: “ Này thầy ơi. Tương cà đây ạ.”
Nhưng rồi nó nhìn lại cái lọ la hoảng: “ Chết, em lấy lộn tương ớt..rồi…”. Sinh cũng nhìn xuống cái đĩa Spaghetty lúc này đặc hoánh toàn màu đỏ ớt cười méo xẹo: “Thôi lỡ rồi, không sao. Đưa cái tương cà đây. Xịt vào sẽ đỡ hơn thôi.”… Tuy là nói vậy nhưng suốt bữa ăn tôi thấy anh cố chịu đựng vị cay của ớt một các khiên cưỡng mà không nói gì, anh vẫn cố ăn… Tôi chợt thấy thương anh quá….sao anh đáng yêu đến thế nhỉ…Gặp người khác là càu nhàu nãy giờ rồi….
Lát sau trong toilet nữ, tôi đứng sửa lại mái tóc nhớ lại khi nãy và cười một mình thì Trâm bước vào. Nó đứng kế bên tôi soi kiếng và tô lại son môi lại còn ca hát nho nhỏ… trông nó rất vui. Tôi liếc qua nó rồi nhìn nó trong kiếng nhếch mép: “Mày lộn thiệt đó hả… tương cà với tương ớt.”, Trâm nhìn thẳng tôi trong kiếng đưa tay lên chùi mấy mép son dư mỉm cười bí ẩn: “Tao đoán vậy… Tao bị cận. Mày biết mà.”…Tôi vặn nước rửa tay và từ tốn:
“Đừng nói với tao là mày cay cú vì bị ổng nói là điên nhé.”, nó nhún vai tiếp: “Tao đoán vậy…” rồi lại mỉm cười. Chúng tôi lúc này cùng nhìn nhau cùng lắc đầu tủm tỉm và lại tiếp tục công việc dặm lại son phấn vớ vẩn…Bên ngoài Sinh đang ngồi chữa cháy vị cay của ớt bằng mấy ly Sting-fe….(Vì khi ra ngồi lại tôi đã thấy nguyên một chai Sting của tôi cạn sạch)….
Tags:
timeline