Q a m a t h

Loading...
Vui lòng chờ trong giây lát!

[Chap 12] Rabbi, I love you...

[THẦY ƠI... EM YÊU ANH]!

Cái đôi mắt nâu trong như thuỷ tinh đó…cái mũi thẳng thẳng cao cao đó, cùng cái miệng đầy quyến rũ kia nữa…sao mà lại đẹp thế, đẹp đến ngất ngây….Tôi như bị thôi miên, tôi đưa mắt ngắm say sưa từng đường nét của khuôn mặt anh…Càng lúc tôi càng nhìn gần hơn ….Bờ môi đó…thanh tú, nét cười đó thu hút biết bao….Tôi không cưỡng lại được, tôi nhìn chăm chú hơn và say đắm hơn bao giờ hết…đẹp quá, đáng yêu quá..…

Tôi thu hết can đảm rồi bất ngờ đặt lên môi Sinh một nụ hôn. Nụ hôn đầu đời của tôi, đó một nụ hôn lóng ngóng, không lâu và đầy vụng về nhưng cũng đủ để tôi cảm nhận được sự mềm mượt của môi anh.
Hơi thở nồng nàn của anh, lồng ngực vạm vỡ rắn chắc…cả đôi mắt rất nâu với làn mi thật dài.Tất cả tựa như một giấc mơ đẹp đáng nhớ trong một tối mưa phùn đầy lãng mạn…

❤️ 💚Chương 12💚 💖.
Tối hôm đó, tôi cố gọi cho Sinh để giải thích cho anh nge chuyện với Andrew là không có gì cả. Nhưng đáp lại tràng đt của tôi là những tiếng tu tu tu… đều đặn và khô khốc. Tôi cố gọi đi gọi lại nhiều lần nhưng vẫn những tiếng tu tu đó.
Chuông vẫn đổ nhưng anh k bắt. Khi tôi đã gần như thất vọng và buông xuôi thì Sinh bắt máy. Tôi chưa kịp mừng thì tiếng a vang lên gọn lỏn lạnh băng:

“Để cho tôi yên!”‘ Rồi anh cúp máy cũng lạnh như khi anh nói….

Tôi đứng yên cầm cái phone trong tay một thoáng rồi đánh rớt nó, ngồi phịch xuống đất thẫn thờ, đau quá… hai dòng nước mắt trào ra. Tôi khóc. Tôi đã làm gì thế? Sao tôi không đến với anh khi anh cần tôi. Tôi thật là một đứa vô tâm, không ra gì. Sao tôi còn dám nói tôi yêu anh? Thế mà khi anh đau khổ tôi lại k ở đó… Sao vậy? Sao tôi lại ngốc thế chứ?

Hôm sau nữa, tôi thấp thỏm đợi đến giờ học sẽ gặp anh để nói xin lỗi. Tôi đi đến trường mà long nặng trĩu vì không biết anh có còn giận tôi không. Tôi đã thật sai lần khi không ở bên cạnh anh lúc đó.
Chính thái độ hời hợt của tôi mà Sinh đã bị tổn thương sâu thêm. Tôi quả là một con ngốc. Tôi nhất định sẽ tìm anh nói xin lỗi.

Tôi dẫn xe vào chỗ giữ xe thì đã nhìn thấy anh ngồi ghế đá xem bài. Anh dường như đã bình phục sau cơn sốc đó. Tôi nhanh chân cất xe rồi ghé qua chỗ anh Tôi đứng kế bên băng đá rụt rè gọi anh:

- Thầy ơi.. em ngồi chỗ này được chứ ạ?
Sinh không thèm ngước lên nhìn tôi lấy một cái. hất hàm:
- Cứ việc. Đây đâu phải là tài sản cá nhân của riêng tôi đâu.
Tôi khẽ khang ngồi xuống kế bên anh vừa lên tiếng:
- Thầy ơi, chuyện hôm nọ….
VỪa nghe thấy thê, Sinh đã thu dọn tập vở, đứng phắt dậy bỏ tuốt vào văn phòng. Thái độ của Sinh làm tôi bị hụt hẫng, vậy là anh vẫn còn giận.

Tôi ngồi lại một mình trên ghế đá, thừ người nhìn trời mây bay mà lòng buồn man mác. Mây trên trời hôm nay sao mà trôi chậm và u uất thế? Cái cảm giác nặng nề ủ dột đang dâng tràn trong tôi. Tôi không muốn thấy Sinh như thế. Cái cảm giác lạnh lung của anh làm tôi khó chịu. Tôi muốn thấy anh cười như trước kia. Ôi! nụ cười của anh sao nồng ấm và tuyệt vời đến vậy. Tôi muốn làm tất cả vì nụ cười đó. Tôi sẽ phải xin lỗi bao nhiêu lần đi nữa, chỉ cần nụ cười tươi tắn đó quay trở lại lên khuôn mặt kia.

Tôi thở dài co hai chân lên ghế lại thừ người ra suy nghĩ thì một bàn tay to bè vỗ lên vai tôi. Tôi quay qua thì thấy thầy Lâm đang cười toe toét:
- Sao vậy? Suy nghĩ chuyện đời dữ quá ha mà thở dài.
Tôi nhìn thầy phì cười:
- Thầy có phải là bụt không? Sao mỗi lần em buồn em lại gặp thầy thế?
Thầy Lâm bĩu môi cười nụ rồi đi vòng qua ghế ngồi xuống chung với tôi:
- Hên xui à. Không biết nữa. Có lẽ tôi là bụt thiệt. Bị gì buồn?
Tôi lại thở dài lần nữa và kể thầy nghe hết mọi chuyện. Ngghe xong thầy nhìn tôi ngạc nhiên:

- Chuyên này hơi ngộ à nha. Em có bị lỗi gì mà đi xin lỗi ông đó? Em chả làm gì để phải xin lỗi cả. Chuyện em an ủi Andrew là bình thường vì lúc đo em thấy tâm trạng hắn không được tốt. Gặp tui ở tình cảnh đó tui cũng thế.

Thầy Lâm nói làm tôi nghĩ thấy cũng phải, nhưng thấy áy nát về cái nhìn đầy tổn thương của Sinh khi thấy Andrew và tôi nơi hành lang, tôi lên tiếng:
- Nhưng mà… lúc ấy thầy Sinh rất cần em… mà em lại đi an ủi người đã làm tổn thương thầy ấy….
Thầy Lâm trừng mắt nhìn tôi rồi tiếp tục phân tích cho tôi thấy cái áy náy của tôi và điều tôi định đi xin lỗi Sinh rất ư vô duyên:

- Đo là chuyên riêng của họ. Họ cắn nhau thì họ phải tự giải quyết. Em rõ ràng là chỉ thấy Andrew buồn như vậy nên em an ủi cậu ta. Điều đó chả có gì sai cả.
- Nhưng… em biết rõ chính Andrew là người làm tổn thương Sinh mà. .. vì em núp sau cửa nghe thầy. – Tôi cãi lại chỉ vì muốn bênh vực Sinh mà thôi.
Thầy Lâm nhăn mặt và cú nhẹ vào đầu tôi:
- Điên vừa thôi nhen. Giờ tui hỏi em, nếu là trường hợp em không núp ngay cửa nhà mà vô tình thấy Andrew mà k biết ngọn nguồn câu chuyên, với bản tính hay xúc động của một đứa con gái em mới an ủi. Còn chuyện Sinh, làm sao em biết mà an ủi. Chuyên hắn giận em rất ư là vô lý. Em không thấy à? Hắn muốn em an ủi thì hắn phải tìm em kể cho em nghe chứ. Nghe tới đây tôi cứng họng. Đúng là tại sao tôi không đặt trường hợp tôi không biết thì sao? Nhưng tôi vẫn thấy áy náy. Tôi lại cãi thầy Lâm một lần nữa:
- Nhưng rõ ràng là em núp ngay cửa…
Thầy Lâm nổi đóa quay qua đưa 2 tay nhéo 2 tai tôi:
- Trời ơi, tôi đã nói nãy giờ mà e không hiểu à? Chuyện em biết chuyện hay không biết chuyện không quan trọng. Cái quan trọng là em không có trách nhiệm đi xin lỗi vì em không an ủi Sinh. Chuyện tào lao. Người nào làm tổn thương người đó xin lỗi, em chỉ là kẻ ngoài cuộc thì đi xin lỗi làm gì? Hiểu chưa hả trời?

Tôi nghe thầy Lâm nói mà nước mắt lại dâng lên ầng ậc, tôi nghẹn ngào:
- nhưng mà… em nhìn thấy Sinh buồn em không cam tâm. Em thấy giống như em có lỗi vậy. Hơn nữa cái nhìn đó của Sinh làm em đau…
nói thế xong tôi òa khóc đã đời, thầy Lâm chép miệng thở dài và đưa cho tôi cái khăn giấy của thầy và vỗ vai tôi:
- nín, nín. Khổ! Yêu đương làm gì không biết…
nghe thầy lâm nói tôi giật thót mình nhìn thầy, đỏ mặt, tiêng khóc nín bặt:
- Sao… sao thầy biết ạ? Em… em có nói gì đâu?
Thầy Lâm cũng nhìn tôi chớp mắt như từ trên trời rơi xuống:
- Cái này lại còn vô duyên ác nữa. Thai độ của em thế có mù cũng thấy mờ mờ. Không yêu mắc gì người ta buồn mình buồn theo. Tui biết từ cái hồi lần đầu tiên em làm sữa thành chè lúc gặp Sinh nơi quán nước lận kia. Em bình thường co nể ai, xả láng luôn. Hôm đó tự dưng hiền hơn hoẵng.
Nghe thầy Lâm nói thế, mặt tôi đỏ lên tận mang tai. Hơ! Đúng vậy mà. Tôi đã lộ liễu thế sao? Tôi nhìn thầy Lâm đỏ mặt ấp úng:
- Em…em…
Thầy Lâm mỉm cười, nháy mắt vỗ vai tôi:

- Không sao đâu. Cứ giả vờ như tui không biết vậy. Hơn nữa học trò tui lớn rùi mà. Yêu ai là quyền của em chứ. Với lại Sinh dù là thầy cũng là con trai mà, phải không? Con gái yêu con trai là bình thường thôi… Chuyện tự nhiên nó phải thế. Thôi đi rửa mặt đi rồi lên lớp hoc. Nhưng đừng mải yêu rồi quên mất học hành ghen.

Tôi đứng lên chào thầy rồi lui vào nhà vệ sinh để rửa mặt. Ôi trời, cái mặt giờ tèm lem như con mèo rồi.
Trong khi trên đường lên lớp, tôi suy nghĩ xem có cách nào làm Sinh nói chuyện mà không giận tôi nữa không? Đang mải mê suy nghĩ thì tôi đâu có hay là Andrew đã đi bên cạnh tôi. Tiếng hắn làm tôi hết hồn:
- (Ê, đang nghĩ gì vậy? Trông mặt cô tếu lắm đó. Tôi có cái này cho cô nè.)
Tôi mở to mắt nhìn hắn kinh ngạc:
- (ồ, thật à? Cho tôi hả? Sao vậy?)
Andrew gãi đầu bối rối:
- ( Tôi muốn nói cám ơn và xin lỗi vì tôi quá thô lỗ. Nhưng cô không để bụng và coi tôi là bạn. Cô rất tốt với tôi). – Nói rồi hắn dúi món quà vào tay tôi và chạy mất..
Tôi nhìn theo cái dáng chạy như ma đuổi của hắn phì cười rồi đi lên lớp học… Suốt buổi học hôm đoSinh hoàn toàn không đế í gì đến tôi, thậm chí tôi giơ tay xin phát biểu cũng không đế ý.
Anh vẫn bình thường cười nói với mọi người nhưng trong mắt anh khi đó anh đã coi tôi như không ở trong lớp. Một lỗi đối xử lạnh nhạt khủng khiếp.

Hết một buổi học nhưng anh cũng không chút đoái hoài gì đến tôi cả. Tôi cảm thấy đau đớn. Sao vậy chứ? Tôi có lỗi gì đâu, có chăng chỉ là lỗi không quan tâm Sinh kịp lúc mà thôi. Thật ra thì lúc đó tôi cũng muốn quan tâm đến anh lắm nhưng không dám. Tôi sợ. Tôi không biết lúc ấy tôi mà an ủi thì mọi chuyện sẽ theo hướng nào.
Tệ hơn hay tốt hơn. Nhưng tôi sợ. Kết quả của điều sợ sệt của tôi bây giờ còn tệ hơn tôi tưởng. Tôi phải hứng chịu thái đối xử “có như không” của Sinh. Nhưng mà nghĩ đi thi tôi cũng nghĩ lại. Tôi đã là cái gì của Sinh đâu mà giận dữ với tôi.
Tôi không chịu được cách đối xử của Sinh với tôi bây giờ. Anh cứ làm như tôi là có lỗi (thật sự anh làm cho tôi cảm thấy có lỗi). Tôi ghét điều đó. Tôi ghét đàn ông khôn khéo như anh. Tại sao cứ luôn cảm thấy có lỗi trong khi tôi đâu có chút lỗi nào đâu cơ? Đáng ghét mà. Với những suy nghĩ chóng vánh trong đầu, tôi định bụng khi ra về tôi sẽ nói hết với Sinh rằng anh đối xử với tôi như vậy thật là vô lý.

Chuông reng. Như định trước, tôi vọt lên chỗ anh sau giờ học và kiếm chuyện nói với anh hòng từ chuyện này bắt qua chyện kia giải thích chuyện anh giận tôi thật là vô lý. Tôi có làm gì đâu mà giận.
Sinh vẫn ngồi trên bàn chấm bài trễ như mọi ngày, tôi đi lên và nhẹ nhàng lên tiếng hỏi câu “mào đầu”:
- Bài hôm nay nhiều không hả thầy? Có cần em phụ không ạ?

Sinh cụp mắt đưa đẩy cây bút đó không thèm nhìn tôi. Cũng cái thái độ đó khi dưới tán cây lúc chiều. Sinh trả lời nhẹ nhàng, lạnh tanh tuy không cộc lốc , không nhát gừng nhưng trong từng câu nói đó anh làm người ta cảm thấy nỗi bực tức của anh:
- Cám ơn em. Mình tôi xử lý đống này được rồi, không cần em nhọc công. Hết giờ học rồi. Về đi. Xớ rớ ở đây làm gì?

Tôi đang rất muốn hét vào mặt anh rằng sao thầy vô duyên quá vậy? Em có làm gì thầy đâu mà thầy giận em. Nhưng tôi phải kềm chế. Dẫu sao anh vẫn còn đang bị tổn thương nếu tôi làm thế là không hay. Tôi vẫn cố tươi cười để vuốt giận anh:
- Em xớ rớ ở đây tại vì ngày mai là chủ nhật. Không có gì để làm đâu. Cho nên em ở lại trễ tí để giúp thầy. Có sao đâu.
Mặc cho nụ cười của tôi rất là hối lỗi và đáng yêu nhưng Sinh vẫn lạnh lùng:
- Khỏi. Tạ ơn em. Tôi nghĩ bây giờ có một người đang rất cần em giúp đó. Andrew bây gờ cũng đang chấm bài ở phong B05 đó. Em qua đó mà giúp.
Rõ cứng đầu. Người ta đã xuống nước như thế mà còn không chịu dãn mà cứ căng thế à. Cục tức của tôi bắt đầu dâng. Phải kềm xuống. Vuốt xuống… Tôi đưa tay lên ngực, nhắm mắt đôi ba giây để kềm lại mình. Tôi muốn hét vào mặt cái ông già ấy ghê.

Nhưng thôi, bình tĩnh nào, bình tĩnh. Mình yêu thầy. Thầy đang giận chứng tỏ mình cũng có giá trị. Hãy nghĩ đến điều tốt đẹp đó. Vuốt xuống nào.

Tôi mở mắt ra lại nở nụ cười một lần nữa. Bạn có hiểu một nụ cười miễn cưỡng để che đậy sự bực tức chỉ vì mình không nỡ làm tổn thương người ấy lần nữa cực nhục lắm hay không? Nhưng người ấy nào có hiểu cho tôi, cứ chọc tức tôi mãi thôi.

- Andrew chỉ là bạn thôi mà thầy. Thầy là thầy của em. Em phải giúp chứ, em học thầy nhiều hơn Andrew mà. Với lại em giúp Andrew rồi mà. Giờ tới phiên em giúp thầy. Thầy cho em giúp nhé. – Tôi mỉm cười tươi hơn khi nãy cùng với đôi mắt mở to tha thiết.

Tôi hy vọng là anh sẽ mềm lòng một chút vì tôi hầu như chưa bao giờ xuống nước năn nỉ ai lâu như thế? Trừ khi người ấy tôi thật sự yêu quý. Sinh đẩy mắt kiếng lên sống mũi nhếch mép cười nhạt:

- Thật sao? Em cũng còn nhớ tôi là thầy của em cơ đấy. Giúp tôi rồi có định đòi quà tôi không? Hôm qua em giúp Andrew rồi hắn có tặng quà em không? Chắc là có nhỉ?

Câu nói này của Sinh làm tôi bị tổn thương theo như cách anh nói thì tôi có tử tế gì, giúp người chỉ nhằm mong sự đền đáp lại. Mặt tôi biến sắc hẳn, tôi không ngờ ng có bộ mặt dễ thương như anh lại có thể chua cay và sốc óc đến như vậy. Tôi tức muốn khóc. Tôi bặm môi lại, nuốt nước bọt xuống và kềm lại cái nắm tay đang run lên. Vừa lúc đó Andrew từ đâu xộc vào miệng cũng dấm dẳng bực tức:

- ( Ông nghĩ ông là thằng quái nào thế? Cô ấy không có trách nhiệm phải năn nỉ ông. Cổ làm thế là quá tốt rồi đó. Còn cô, tôi nghĩ cô về giờ là vừa. Dây dưa với loại người này mệt lắm.)
Sinh lúc này đã giận còn giận hơn. Anh cau mặt lên cao giọng hơn với tôi khi nãy:
- Đó, có người rủ em về rồi. Về đi.
Rồi chẳng nói thêm anh đứng lên đẩy tôi lẫn hắn ra khỏi lớp. Còn tôi thì quay qua dòm Andrew nổi cơn tam bành. Dùng cặp uýnh hắn túi bụi:

- ( Tuyệt. Tôi đâu có nhờ anh giúp. Anh rảnh quá ha?)
Còn Andrew vừa né vừa năn nỉ tôi:
Tôi tiếp tục đánh đấm hắn
Đâu liên quan đến anh. Anh vừa làm hỏng chuyện của tôi đấy.) – Tôi quẳng cặp và “ Ngày thứ tư tuần sau mày lên trường mời ổng dự sinh nhật hả? Cứ việc nhưng đừng biểu tao làm chuyện này. Tao hết hứng rồi. Dòm mặt ổng mà phát ghét…”-Tôi dấm dẳng trong điện thoại khi nghe Trâm bảo sắp đến sinh nhật nó.
Nó muốn mời thầy và Andrew rồi giúp hai người làm hòa. Nó nghe tôi kể chuyện mà cười nắc nẻ trong điện thoại: “ Thôi đi mà. Tao cũng giúp cả mày nữa. Hai người lại giận nhau rồi à?Rõ chán, chưa yêu chính thức đã vậy.Chính thức thì đến cỡ nào?”

Tôi tức tối: “ Vô duyên. Mắc mớ gì giận…tao chỉ an ủi Andrew thôi mà. Mà ổng sống bên nước ngoài thời gian rồi thì thấy ba cái chuyện ôm nhau an ủi có gì đâu?”. Trâm lại cười to hơn: “ Ổng sống bên nước ngoài nhưng ổng là người Việt Nam.Hơn nữa với trường hợp lúc đó ổng tức là phải. Gặp mày mày tức không?
Khi lúc nào cũng có thằng nào mở miệng ra là yêu mày thương mày mà lại đi an ủi đứa khác khi mày buồn và cần nó.Nhất là cái đứa khác đó lại là đứa mới vừa gây hấn với mày xong.Chuyện này là bị shock bình thường thôi.Tao sẽ tìm cách cho mày và ổng, Andrew và ổng huề nhau. Coi bộ khó à nha.Thôi.Có gì thứ tư tuần sau gặp ha”.Rồi nó cúp máy.

Tôi thở dài gác máy và leo lên giường. Chán nản mở gói quà Andrew đã cho tôi. Một cặp kẹp mái chuồn chuồn màu đỏ, vân vàng có gắn hạt xoàn trắng rất đẹp. Tôi đeo thử lên tóc.Nó nổi bật trên mái tóc đen của tôi. Nó đẹp thật, đẹp rạng rỡ.

Nhưng rồi có một thảm họa lại sắp xảy ra làm tan nát trái tim bé nhỏ của tôi cũng chỉ vì cặp kẹp chuồn chuồn ớt. Cho nên từ đó trở về sau màu đỏ ớt và chuồn chuồn đã trở thành những thứ mà tôi ghét, rất ghét.

Trước sinh nhật Trâm một ngày, nó bảo sau giờ học sẽ chở tôi đi lo chỗ đãi sinh nhật và ba mớ linh tinh khác.Sẵn tiện nó đưa thiệp mời Sinh và Andrew đi sinh nhật luôn một thể.

Vào đầu giờ học khi tôi bước vào lớp và chưng hửng khi thấy Trâm đã ngồi ở đó tự khi nào. Nó hí hửng vẫy tay: “Ê. Tao ở đây nè”. Tôi hơi ngạc nhiên nhưng cũng bước lại ngồi cạnh nó, tôi hỏi: “ Sao mày nói là sau giờ học mày mới tới mà?”. Nó gật gù: “ Tao cũng tính vậy. Nhưng rồi không hiểu sao tính qua tính lại làm sao cuối cùng vọt lên đây sớm thế”.

Tôi gật gù à à rồi cùng nó lấy sách vở ra học mà tôi đã không để ý là hôm nay Trâm không đeo mắt kiếng. Mãi cho đến khi tôi thấy nó nhìn bảng mà cứ nheo mắt một cách khổ sở tôi mới định thần ra, tôi gác tay tròn mắt: “ Mắt kiếng mày đâu rồi?”, nó quay qua cười toe, gỏn lọn: “ Bể rồi” . Tôi nhíu mày khi thấy nó làm bể mắt kiếng mà lại vui đến như vậy.Cái này hiểu là chết liền. Và tôi cũng tự hỏi nó lấy đâu ra một vết đỏ au bự tổ chảng trên trán kia thì Sinh bước vào…

Cũng do bực mình vì anh đã bỏ lơ tôi, tôi chỉ lo cắm cúi vào viết bài và trò chuyện cùng Trâm mà không thèm nhìn anh như mọi khi.

Lúc Sinh cầm sách đến gần bàn tôi vô tình đưa mắt nhìn anh và chợt nhận thấy là anh cũng phải nheo mắt đánh vật với mấy con chữ li ti trong sách. Cái mắt kiếng lại biến đi đâu rồi hử ? Cái vết đỏ trên trán “lão ấy” sao cũng trông quen quen vậy cà?

Tôi hết nhăn mặt, nhướn mày nhìn kĩ Sinh rồi lại quay qua nhìn kĩ Trâm.Ê! Chuyện này hơi bị hay à nha.Cùng mất mắt kiếng, cùng bị một vết đỏ. Hai cái người này đáng nghi quá. Tại sao đều làm mất mắt kiếng và có vết đỏ y chang nhau vậy? Chuyện gì đã xảy ra vào đầu giờ học thế?

Tôi lập tức quay qua thẩm vấn Trâm: “ Tại sao mày với Sinh lại cùng mất mắt kiếng và trên trán lại có cùng một vết đỏ giống nhau vậy?? Có chuyện gì muốn kể với tao không?”.Trâm gãi đầu nhăn răng cười với tôi và kể lại khi nó vào trường tìm tôi thì gặp Sinh và trò chuyện một lúc . Khi đang trò chuyện, nó bê hộ anh chồng kiểm tra, và do hai con người cận thị giống nhau không thấy đường lúc dò dẫm đi trên “cầu thang ma” đã va vào nhau cái cốp. Kết quả là hai cặp mắt kiếng đã không hẹn mà rớt xuống một lượt. Bên cạnh đó trán mỗi người đều bị “đóng dấu bôi vôi” một màu đỏ quạch…

Tôi nhìn nó nhướn mày lườm một phát: “ Hay ha! Tình cờ gì mà sướng ghê luôn á. Cùng đụng nhau, cùng bể mắt kiếng mới ghê. Lại còn đóng dấu cho có đôi có cặp nữa chứ”. Lúc này Trâm chỉ còn biết nhe răng cười cầu tài với tôi: “ He he he. Vô tình thôi mà.Mày làm gì ghê vậy? Cái này biểu tao kể rồi lại đi hoạnh hoẹ tao. Mày bắt đầu vô duyên giống ổng rồi đó.Biết vậy tao không kể đâu”

Nghe nó nói tôi giật nảy mình. Ớ! Quả mình vô duyên thiệt. Chuyện có gì đâu lại đi hoạnh hoẹ Trâm trong khi nó đã kể ngọn ngành chi tiết cho tôi nghe. Hê, về điểm nay mình quả vô duyên giống “lão ấy”.

Mà nhắc đến cái “lão ấy”, càng nhắc càng tức lộn ruột. Giận gì mà dai còn hơn đỉa đói. Tính đến giờ đã tròn một tháng rồi còn gì. Vừa nghĩ tôi vừa nhìn lên Sinh lúc ấy đang tựa hông ngay cạnh bàn tôi và nheo nheo con mắt coi sách.Càng nhìn càng ghét mà, tôi bèn nhỏm người lên rồi cầm cạnh bàn đẩy lệch qua một bên. Sinh đang tựa vào bàn tôi mà mãi mê giảng bài chợt bị hẫng suýt té. Anh ngay lập tức trừng mắt nhìn tôi, còn tôi thì giả lơ như không biết quay qua bàn tiếp với Trâm về nơi tổ chức sinh nhật….Chẳng mấy chốc chuông reng hết giờ….

Điện thoại reo lên, tôi luống cuống chụp lấy thì nghe giọng Trâm lè nhè: “ Lâu quá à.Mày đang làm gì mà lâu thế? Tao sắp xếp hết rồi nhe. Cứ y như kế hoạch mà làm nhé.Rồi. Bye. mai gặp”

Theo kế hoạch của nó thì tôi sẽ phải đi lấy bánh sinh nhật với Andrew, còn Trâm sẽ ở quán và sắp xếp trang trí chỗ ngồi và…Sinh thì sẽ tự đến quán.Và đặc biệt Trâm hay tôi sẽ không nói với anh là sẽ có mặt của Andrew trong ngày sinh nhật.Vì nếu biết có Andrew, Sinh sẽ không đến.Mà anh không đến coi như kế hoạch làm hoà bị xếp xó.

Tôi vừa gác điện thoại ngồi lên giường tiếp tục trò xếp hình đang dang dở thì điện thoại lại reng. Chưa rớ được mảnh nào lại bị phá đám. Tôi bực bội nhấc điện thoại lên: “ Alo”.
Đầu dây bên kia im lặng một lúc rồi rụt rè lên tiếng: “Tôi đây.Em mấy nay sao rồi?”. Là Sinh sao?Tôi thật sự bối rối. Anh gọi điện thoại cho tôi.Anh hết giận rồi sao?

Tôi mừng rơn suýt khóc , tim tôi lại đập thình thịch, mồ hôi toát ra. Cảm giác hồi hộp từ đâu lại dâng lên khi nghe giọng anh gần đến vậy và dịu dàng đến thế như ngày anh chưa giận tôi.
Nhưng tôi vẫn cố gắng để làm mình lạnh lùng vì tôi giận anh bỏ rơi tôi, tôi đã khổ sở đến nhường nào. Tôi cộc lốc, lạnh tanh hỏi lại: “ Tôi nào?”. “ Dĩ nhiên là thầy đây.Em quên thầy rồi sao mà hỏi ngộ vậy?”- Tiếng Sinh vẫn dịu dàng

Tim tôi lại đập mạnh trong lồng ngực. Cảm giác yêu thương, ngọt ngào trỗi dậy lấn át cái cảm giác giận dỗi trong tôi. Tôi cầm ống nghe mà không giữ chặt được nó, tay tôi đang run lên bần bật.Nhưng tôi vẫn cố kềm chế cảm xúc của mình, một lần nữa tôi vẫn lạnh lùng: “Thầy nào?Thây bói à?Em không có quen thầy bói”.
Giọng Sinh chùng xuống nửa đe doạ nửa van lơn tôi: “ Em mà còn nói chuyện kiểu đó nữa là tôi cúp máy đó”. Tôi im lặng. Sinh lại tiếp tục: “Xin lỗi..tôi xin lỗi rất nhiều.

Tôi biết chuyện tôi giận em thật là một chuyện dở hơi.Với lại sắp đến ngày sinh nhật bạn em.Em có thể không bỏ qua nhưng hãy cố vui vẻ trong ngày mai đi để có một buổi sinh nhật vui vẻ. Và..tôi vừa làm bể mắt kiếng của Trâm..Sẵn đây… em có thể đi với tôi vào ngày chủ nhật để lấy mắt kiếng không vì tôi không biết cỡ kiếng của Trâm là cỡ nào?Và sau đó chúng ta có thể nói chuyện riêng hay không?Tôi có rất nhiều chuyện muốn nói nhưng nói qua điện thoại không tiện nên…”

Sinh đã mở lời, anh muốn làm hoà với tôi. Điều ấy tốt thôi vì tôi cũng mong như vậy nhưng tôi nhớ đến cảm giác khó chịu khủng khiếp bị anh hờn dỗi thì tôi lại không muốn tha thứ cho Sinh.Không đợi anh nói hết tôi lại giữ mình tiếp tục lạnh lùng, khô khan và cộc lốc.Tôi bung một tràn vì bị u uất quá lâu: “ Tại sao em phải đi với thầy?
Em chỉ làm phiền thầy chứ có giúp ích được gì thầy đâu.Em mà đi với thầy xong chuyện là em sẽ đòi quà thầy thôi.Mà điều ấy thầy lại đâu có thích đâu.
Vậy thôi, thầy rủ Trâm đi đi nha.Chúc thầy ngủ ngon”. ” Khoan đã…H à….khoan…”- Anh cuống quýt…Mặc cho Sinh nói gì tôi vẫn quyết tâm cụp máy xuống….

Tôi đẩy máy điện thoại ra xa, ngồi thụp xuống giường ôm gối khóc oà như một con điên. Tôi vui vì lại có cơ hội thấy nụ cười anh một lần nữa và hận vì tôi cũng muốn cho Sinh biết là cảm giác bị người ta bỏ rơi một cách lạnh lùng ra sao. Nhưng rồi chưa đầy dăm phút tôi lại lồm cồm bò dậy ôm lấy chiếc điện thoại hết nhấc lên rồi lại đặt xuống.

Tôi chờ Sinh gọi lại. Một phút…hai phút… rồi cả nửa tiếng trôi qua không hề có lấy một tiếng chuông nhưng tôi vẫn chờ….Bất chợt chuông reng….tôi chụp lấy cái ống nghe nói nhanh vồ vập đến không kịp thở: “ Em đi…em đi… ….”. Rồi tiếng Trâm đầy ngạc nhiên: “ Hả? Mày đi đâu với ai?”, tôi ú ớ: “Ơ…ừ…mày…tao …ơ…đi…”….

Tẽn tò không nói nên lời tôi đành im lặng đánh trống lãng cho qua chuyện. Nhưng Trâm cũng không mấy quan tâm đến chuyện đó lắm nên nó cũng cho qua. Nó bảo: “ Tao có kế hoạch cho mày làm hoà với Sinh nè.Thay vì ngày mai mày đi lấy bánh với Andrew, mày khỏi đi nữa. Để tao đi cho. Mày sẽ đi với Sinh lấy kính cho tao nghen”.

Đến lúc này tôi chỉ còn nước đứng cầm ống nghe mà há miệng chớp mắt vài ba cái. Sinh lúc nãy vừa mới rủ tôi xong bây giờ tới nó. Đúng là “chạy trời không khỏi nắng”, tôi vừa tưởng như đã vụt mất cơ hội đó thì bây giờ nó quay lại với tôi. Có lẽ…ông trời cũng biết nghe thật.

Sau khi trò chuyện với Trâm thêm một lúc thì tôi cúp máy. Tôi tựa vào tường khúc khích tự cười mình. Những tâm trạng tôi trải qua trong suốt một tháng qua không khác gì tâm trạng của những người bị tâm thần. Hết vui buồn bất chợt rồi lại cáu kỉnh âu lo. Tôi chỉ mới 17 tuổi thôi mà sao mà suy nghĩ nhiều đến nhường ấy.

Ngó chiếc điện thoại trên giường một ý nghĩ vụt thoáng qua đầu tôi.Không biết ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại nhấc lên và bấm số…..Rồi những hồi chuông buông dài bất tận…và tiếng nói của Sinh lại vang lên: “ Em đó hả? Chịu nói chuyện rồi sao?Hết giận rồi à?”. Tôi im lặng. Lại im lặng, không phải tôi không biết nói gì mà chỉ để cốt nghe giọng nói dịu dàng đó lâu hơn. Đã bao lâu rồi tôi không đắm chìm trong tiếng nói của Sinh nhỉ?

Tôi mỉm cười cầm ống nghe áp tai nhắm mắt lại. Tôi tưởng tượng khuôn mặt vuông vức đầy sức hút đeo đôi kính trắng của anh đang nghiêng nghiêng dưới ánh đèn nghe điện thoại. Mới chỉ mường tượng đến đó tim tôi đập loạn xạ….Giọng Sinh vẫn ngọt ngào, đều đều: “ Em nói gì đi chứ. Sao cầm điện thoại mà tôi độc thoại có một mình vậy?Giận dai dữ vậy? Đã mập rồi còn làm đỉa đói nữa. Mập thêm đó…”.
Gì? Giận dai á? Có nói ngược không? Cái người giận dai là người đẹp trai đang nói câu đó đó…Có biết làm người ta khổ sở suốt một tháng trời là rất ác không chứ?

Tôi muốn giận anh như cách anh đã giận tôi nhưng khi nghĩ đến nụ cười tươi như nắng đó thì tôi lại không làm được. Tôi rụt rè lên tiếng: “ Thầy…em nhớ nụ cười của thầy… Thầy có thể cười cho em nghe không?”. Tiếng Sinh bật cười trong điện thoại: “Khiếp.” Cái bao gạo” này sao hôm nay uỷ mị dữ dội vậy?Mọi bữa chanh chua lắm cơ mà”.

Bao gạo??Đang chọc giận tôi đấy à? Đang yên đang lành lại thọt nguyên cái cụm từ “bao gạo” đó ra thì còn lãng mạn cái nỗi gì nữa. Đã cố gắng để lãng mạn như thế này mà máu điên nó sắp tuôn trào ra thì không thể nào lãng mạn nổi. Tôi điên tiết kìm hết nổi hét vào điện thoại: “Thầy “bốn mắt” đáng ghét.Em ghét thầy.Em muốn thương thầy mà thầy không để cho em thương một tí ti nào. Ngày mai em không đi lấy kíếng với thầy đâu.Vĩnh biệt”.
Tiếng Sinh cười nắc nẻ như điên: “ Thôi, thôi mà.Xin lỗi.Tôi không giỡn nữa.Vậy là H hết giận rồi,phải không?Ngày mai 5 giờ chiều, đi lấy kiếng với tôi được không?
Nhé…please…would you? Please……”. Tôi thấy ngạt thở giữa giọng nói dịu dàng và đầy ma lực đó. “Lão” này…quá đáng…. Muốn giận “lão” không được, mà thương lại không thương nổi cái tính khoái chọc ghẹo người khác. Càng nhắc càng ghét mà….Ma đưa lối, quỷ đưa đường, tôi “Dạ” một cái một như bị thôi miên bởi giọng nói đó.

Ngày hôm sau, tôi chuẩn bị thật đẹp, duỗi tóc thật thẳng và cài trên mái tóc cái kẹp chuồn chuồn đỏ.Tôi kẹp một cái còn một cái tôi cho Trâm mượn.Tóc nó dài chắc hẳn kẹp đẹp lắm đây.
Trước năm giờ tôi hãy còn xoay xoay trước kiếng, lo lắng nỗi lo lắng thường tình của những đứa con gái thì Sinh ghé. Chuẩn bị xong, tôi bước ra thì tôi thấy Sinh nhìn sững tôi như chưa bao giờ nhìn. Cái nhìn của anh rất lạ,tôi nhìn vẻ bối rối của Sinh tôi thấy anh một nửa bị sốc, một nửa nồng nàn trỗi dậy và một chút đượm buồn, nuối tiếc. Tôi cứ thấy Sinh nhìn tôi lom lom kiểu ấy, tôi đỏ mặt cự: “ Có gì đâu mà thầy nhìn em dữ vậy?”.
Sinh giật mình cười nhẹ: “À…! Xin lỗi. Kẹp đó em mua à? Đẹp quá”.
Anh vuốt nhẹ tóc tôi và lại cười, nụ cười không còn tươi như trước mà đâu đó phảng phất nét buồn man mác. Nhìn nét mặt Sinh lúc đó tôi thấy lòng cũng đượm buồn. Tôi muốn hỏi anh nhưng nghĩ lại thôi không hỏi nữa. Anh mới vừa gượng dậy sau cú sốc với Andrew và tôi vẫn chưa hết mừng khi tìm lại được anh của ngày đầu gặp gỡ….

Đến hiệu kiếng, Sinh và tôi thay nhau chọn. Hai chúng tôi, hai người khó tính đến nỗi bắt ông chủ tiệm hầu như lôi ra gần hết những chiếc kính trong tủ ra để lựa. Mãi mới tìm được một cái ưng ý. Sau vụ đó, mỗi lần cùng Trâm đi thay kiếng, ông chủ cửa hàng vừa thấy mặt tôi là lại lắc đầu le lưỡi…

Vừa bước ra khỏi tiệm, đi được vài phút thì trời bắt đầu đổ mưa. Tệ thật! Không ai trong chúng tôi có đem áo mưa cả. Sinh và tôi bèn chạy vội vào một mái hiên gần đó để trú.
Mưa phùn lất phất, đường lúc này vắng tanh. Chỉ có hai chúng tôi đứng cạnh nhau. Im lặng….Lạnh….Sinh nhìn tôi chẳng nói một lời, anh chỉ lặng lẽ đưa tay vuốt nhẹ mái tóc tôi. Tim tôi lại nhảy lô tô: “ Chúa ạ.”, tôi giả vờ cắm cúi đưa mắt nhìn từng hạt mưa cứ rơi rơi xuống nơi mái hiên giả đò như chẳng biết Sinh đang vuốt tóc mình….

Chợt tôi nghe hơi nóng của Sinh phả lên sau gáy mình, tôi run bần bật. Trời ơi, tôi ngất đi mất…Sinh đang ở gần sát phía sau tôi,hai tay luồn sâu vào tóc tôi và vân vê từng lọn tóc.
Tôi nghe tai mình nóng bừng.Sinh hỏi: “ Em thích mưa à?”. Tôi gần như chết đứng. Giọng nói anh rất đỗi ngọt ngào êm dịu. Tôi ấp úng: “ Không…em.. không thích mưa”. Sinh lại tiếp tục thì thầm: “ Vì sao em không thích mưa? Thầy thấy mưa đẹp đấy chứ. Từng giọt nước li ti lấp lánh trên lá kìa. Đẹp lắm mà..”

Tay Sinh chỉ về chiếc lá của dây leo nơi mái hiên.Sinh nhoài người gần hơn nữa, hơi thở của anh lại tiếp tục phả vào cổ, vào gáy, mơn man lên má tôi. Tôi thật sự không thể cử động.
Tim tôi vẫn đập mạnh và nhanh. Thầy làm ơn tránh ra dùm em đi.Kiểu này em ngất mất.Tôi thầm nghĩ….nhưng cố ra vẻ lơ đãng nhìn những chiếc lá theo tay Sinh chỉ bĩu môi: “ Em ghét mưa vì mưa lạnh và buồn lắm.”

Trời ngày một lạnh hơn, tôi lại run lên bần bật vì lạnh. Không biết khi nào mới dứt mưa đây….Tiếng Sinh thủ thỉ: “ Em lạnh lắm phải không.Xui thiệt. Sao trời lại mưa vào lúc này chứ nhỉ…
Em xích lại gần thầy có lẽ sẽ ấm hơn.…”Không cần đợi tôi trả lời Sinh tự động đứng xích lại gần tôi, xoa đôi bàn tay vào vai tôi…Khuôn mặt Sinh lúc này gần tôi lắm.. rất gần….
Cái đôi mắt nâu trong như thuỷ tinh đó…cái mũi thẳng thẳng cao cao đó, cùng cái miệng đầy quyến rũ kia nữa…sao mà lại đẹp thế, đẹp đến ngất ngây….Tôi như bị thôi miên, tôi đưa mắt ngắm say sưa từng đường nét của khuôn mặt anh…Càng lúc tôi càng nhìn gần hơn ….Bờ môi đó…thanh tú, nét cười đó thu hút biết bao….Tôi không cưỡng lại được, tôi nhìn chăm chú hơn và say đắm hơn bao giờ hết…đẹp quá, đáng yêu quá..…

Tôi thu hết can đảm rồi bất ngờ đặt lên môi Sinh một nụ hôn. Nụ hôn đầu đời của tôi, đó một nụ hôn lóng ngóng, không lâu và đầy vụng về nhưng cũng đủ để tôi cảm nhận được sự mềm mượt của môi anh.
Hơi thở nồng nàn của anh, lồng ngực vạm vỡ rắn chắc…cả đôi mắt rất nâu với làn mi thật dài.Tất cả tựa như một giấc mơ đẹp đáng nhớ trong một tối mưa phùn đầy lãng mạn…
Mới hơn Cũ hơn
Trang trí đón tết cho blog/website bằng hình ảnh câu đối, cành mai